Cách đây gần 400 năm, cậu bé Lạc Hiển Dương (hiệu là Tôn Dục) theo gia đình từ Trấn Hải (nay là thành phố Bắc Luân tỉnh Chiết Giang) lên kinh thành Bắc Kinh bán thuốc. Sau đó ông kế nghiệp cha, tiếp thu một hiệu thuốc nhỏ ở ngõ hẻm Bắc Kinh.

Người xưa có câu “Hữu xạ tự nhiên hương”, mặc dù ở ngõ hẻm nhưng hiệu thuốc nhỏ của ông đã từng bước nổi tiếng khắp kinh thành Bắc Kinh. Đồng Nhân Đường luôn tận tình với bệnh nhân, luôn tâm niệm câu “Lương y như từ mẫu”, lấy việc trị bệnh cứu người là trên hết. Công việc bào chế thuốc vất vả sớm tối, nhưng không vì thế mà lơ là.

Ông Lạc Hiển Dương luôn răn dạy mọi người trong nhà và người làm công phải luôn tâm niệm câu “Tu hợp vô nhân kiến, tồn tâm hữu thiên tri”. Nghĩa là công việc pha chế thuốc rất vất vả có thể không ai biết, nhưng người có lương tâm nghề nghiệp vì cuộc sống của mọi người thì sẽ được trời thấu hiểu.

Ngay từ ngày đầu dựng nghiệp, Lạc Hiển Dương luôn răn dạy con cháu và người làm công là hành nghề y phải “Nhất thị đồng nhân”, nghĩa là phải coi việc chữa bệnh cho mọi người như nhau không kể họ sang giàu hay nghèo hèn. Làm nghề y phải có lương tâm, phải tu nhân tích đức, cứu giúp mọi người.

xem tiếp>>